Sống Kiềm có sức mạnh diệu kỳ làm thay đổi cuộc đời tôi. Không ai nghĩ được rằng, một người từng bị chẩn đoán trầm cảm cấp độ 2 như tôi lại có thể tìm thấy ánh sáng cuộc đời một lần nữa…
Tôi là con một trong một gia đình giàu có. Tôi tự tin chia sẻ như vậy vì bố mẹ tôi không cần làm gì vẫn có tiền tiêu xài hàng tháng. Kể từ thời đi học, mỗi ngày bố mẹ cho tôi 3 triệu để tiêu xài. Đây là con số mà nhiều người công nhân đi làm cả tháng mới có thể nhận được.
Nhiều người nghĩ rằng cuộc sống của tôi thật hạnh phúc. Nhà cao cửa rộng, hầm để ô tô còn to hơn nhà đa số người khác. Họ mong ước có được cuộc sống như tôi. Một số khác còn ganh tỵ và khép cho tôi là hạng tiểu thư “chẳng biết làm gì chỉ đợi ăn”.
Thực sự thì tôi cũng chẳng để ý tới lời đàm tiếu của người xung quanh. Cuộc sống của tôi như nào thì tôi tự biết. Tôi cũng có quen vài người bạn đều là con của đồng nghiệp với bố tôi. Chúng tôi chơi với nhau cũng khá thân và nhiều người gọi đó là “người cùng thế giới”.
Tôi tự hào về cuộc sống của mình lắm. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Năm đại học thứ 2 của mình, tôi đã nhận được một tin sốc. Mẹ tôi gọi điện báo nhà mình đã phá sản, bố vỡ nợ, con đừng về. Tôi còn nhớ lần đầu tiên đi qua bãi rác, thấy cái bánh mì của ai không ăn vứt đi, tôi đã thực sự muốn nhặt lên.
Không còn tiền gia đình gửi lên, cuộc sống bỗng chốc đảo lộn khiến tôi không biết phải làm thế nào. Tôi tìm đến những người bạn thân thiết của mình xin giúp đỡ. Thoạt đầu, họ hồ hởi lắm. Nhưng một thời gian sau, họ tỏ ra khó chịu với tôi. Mọi hành động của tôi đều không khiến họ hài lòng. Họ bắt đầu buông những lời xúc phạm và cắt đứt mối quan hệ với tôi.
Tôi bắt đầu chán nản với mọi thứ xung quanh. Tôi bỏ học đi lang thang. Một ngày mùa thu, tôi tìm đến nhà một người họ hàng để xin giúp đỡ. Thực sự tôi cũng không dám về nhà. Mấy lần mẹ tôi gọi điện lên hỏi thăm tình hình, tôi đều nói mình ổn. Tôi không muốn mang thêm gánh nặng cho bố mẹ.
Tôi thấy mình ít nói hơn. Tôi không còn muốn giao tiếp với mọi người. Tôi sợ họ biết mình là con nhà vỡ nợ. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không an toàn. Tôi chỉ muốn ở trong phòng cả ngày. Dì của tôi nhiều lần quan tâm, bảo tôi ra ngoài hít thở nhưng tôi đều mỉm cười từ chối.
Một thời gian sau đó, tôi cảm thấy quá mệt mỏi và chán nản. Tôi cảm thấy bản thân chẳng có giá trị gì cho cuộc sống này. Tôi muốn giúp đỡ bố mẹ nhưng lại chẳng thể làm được gì. Cuộc sống tẻ nhạt cứ vậy trôi qua. Nhớ lại ngày xưa, tôi thực sự hối hận. Giá như mình tiết kiệm tiền thì mình có thể giúp đỡ gia đình được phần nào.
Sau nửa năm vùi mình trong phòng, dì tôi dường như không chịu nổi. Dì đã liên hệ với các bác sĩ tâm lý để khám cho tôi. Thật ra tôi cũng chẳng biết mình bị bệnh gì nữa nhưng suy đoán mình bị trầm cảm.
Sau ngày gặp bác sĩ tâm lý, bác giới thiệu tôi tham gia một group mang tên Sống Kiềm. Bác nói rằng, nếu lúc nào cảm thấy chán nản, hãy chia sẻ với những người trên cộng đồng này, cháu sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Tin lời bác, tôi đã tham gia group. Tôi được đọc nhiều câu chuyện bi thảm hơn mình rất nhiều. Bỗng chốc, trong tôi dâng lên sự đồng cảm.
3 tháng hoạt động tại Sống Kiềm, tôi đã làm quen được với rất nhiều người bạn thấu hiểu và đồng điệu với mình chứ không phải làm quen vì vật chất. Tôi bắt đầu nhìn nhận cuộc đời qua lăng kính tích cực hơn. Đến lúc, tôi nhận ra, buồn bã chán nản không thể làm được gì. Tôi cần phải nỗ lực để giúp cha mẹ mới là điều đúng đắn!
Cứ như vậy, tôi đã không còn trầm cảm nữa. Cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Tôi làm nhiều việc trở nên thuận lợi hơn. Vì vậy, tôi hy vọng nhiều người biết đến với Sống Kiềm hơn. Đây thực sự là nơi mang đến ánh sáng cho bất cứ ai đang gặp khó khăn.